|
||||||||
Trang trước | Mục lục | Trang sau | ||||||
ăm 1933, rung động trước khung cảnh nên thơ của Đà Lạt trong một đêm trăng, Hàn Mặc Tử đã sáng tác bài thơ Đà Lạt trăng mờ và Quách Tấn viết Đà Lạt đêm sương. Bài thơ Đà Lạt trăng mờ đã được Hà Xuân Tế dịch sang tiếng Pháp, đăng trên tạp chí Đông Dương (Indochine) số 25, năm 1941, và Hải Linh phổ thơ thành nhạc hợp xướng. Bài thơ Đà Lạt đêm sương đã in trong tập thơ Một tấm lòng, xuất bản năm 1939, được Hoài Thanh và Hoài Chân chọn giới thiệu trong tác phẩm Thi nhân Việt Nam. Chúng tôi xin giới thiệu hai tuyệt tác này, bản dịch bài thơ Đà Lạt trăng mờ của Hà Xuân Tế và bài Một nguồn cảm hứng, hai bài thơ của anh Quách Giao - thứ nam của thi sĩ Quách Tấn.
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt Như đón từ xa một ý thơ. Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều Để nghe dưới đáy nước hồ reo Để nghe tơ liễu run trong gió Và để xem trời giải nghĩa yêu. Hàng thông lấp loáng đứng trong im Cành lá in như đã lặng chìm Hư thực làm sao phân biệt được Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. Cả trời say nhuộm một màu trăng Và cả lòng tôi chẳng nói rằng Không một tiếng gì nghe động chạm Dẫu là tiếng vỡ của sao băng. [17, 65 - 66]
Déjà, la minute divine a commencé, Le ciel semblait rêver dans un tableau plein de rêves... La lune et les étoiles étaient noyées dans une brume blafarde. Au loin, un poème s’ annonçait, s’ ébauchait...
Silence! je vous prie, ne parlez pas! Ecoutons l’ eau qui murmure au fond du lac... Ecoutons les feuilles de saule tremblantes dans le vent, Ecoutons le Ciel qui nous explique le sens profond de l’ amour.
Obscurement, les pins se tenaient debout dans le silence, Leurs branches et leurs feuilles semblaient toutes noyées. On ne pouvait les distinguer du noir qui les enveloppait. Sur le rideau de la nuit, le Fleuve d’ Argent (voie lactée) surnageait.
Toute la voute céleste était enivrée d’ une uniforme teinte de lune, Et tout mon coeur était sans paroles. Rien, aucun bruit ne troublait le silence, Pas même l’ éclat lointain d’ une étoile filante qui se brisait.
Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im, Thời khắc theo nhau lải rải chìm. Đứng dựa non sao bờ suối ngọc, Hồn say dịu dịu, mộng êm êm.
Một luồng sương bạc bỗng từ mô Lẻn cuốn vầng trăng cuốn mặt hồ, Cuốn cả non sao bờ suối ngọc: Người lơ lững đứng giữa hư vô.
Trời đất tan ra thành thuỷ tinh. Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh Âm thầm mơn trớn bên đôi má Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
[5, 281] |
||||||||
Trang trước | Mục lục | Trang sau | ||||||
|