Trang chủ Trang trước Mục lục Trang sau    
   

Chiều dâng bình yên, mù sương bay  

Núi lơ lửng trên bầu trời thẳm  

Một màu hoa vàng thắm  

Chưa hề phai sau mưa.  

 

Sương bay, sương bay như thể bao giờ ?  

Sực nhớ trạm quân y trên đường biên giới,  

Cả tháng sương bay và suốt mùa bom dội  

Một khúc hát bập bùng như lửa bếp qua đêm,  

 

Tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt em  

Rừng thẫm lá, sương mù dày đặc quá  

Cầm bát cháo em đưa, cơn sốt còn hành hạ.  

Tai chỉ âm vang tiếng hát bập bùng…)  

 

Sương bay, sương bay, thành phố đẹp lạ lùng,  

Tôi chưa có vui buồn gì ở đấy !  

Chiều rét mướt, dáng người đi như chạy

 Phố dốc theo đồi, khuất nẻo, lượn miên man.  

 

Bàng hoàng chưa ?… Ai bắt nhịp, râm ran,  

Tiếng trong trẻo : Dàn đồng ca em gái  

Vẫn khúc hát của Trường Sơn xa ngái  

Khúc hát bập bùng như lửa bếp qua đêm !  

 

Không thể nào nhìn rõ mặt các em !  

Trời lạnh quá, nhà nhà đều kín cửa.  

Mà khúc hát đơn sơ, suốt đời như đốm lửa  

Sưởi ấm lòng khi bốn phía sương bay…  

 

Hy vọng nuôi qua thời chiến đấu, về đây.  

Cả thành phố chưa quen chợt nối cùng tâm sự.  

Và khúc hát bâng quơ, tự cánh rừng xưa cũ,  

Lại dâng đầy sương trắng buổi chiều nay…

 

1975                                             

  Trang chủ Trang trước Mục lục Trang sau