Trang chủ Trang trước Mục lục Trang sau    
   

 

Đà Lạt của mình, cỏ lúc nào cũng xanh

Gió mát rượi trong lành từng hẻm phố  

Làn sương mỏng xôn xao nỗi nhớ  

Mặt hồ xanh, liễu rũ ven hồ.  

 

Đà Lạt của mình, nắng nhẹ như tơ  

Dệt  rất mỏng qua từng khe lá nhỏ  

Rừng thông hát, dạt dào sóng vỗ  

Xanh tháng năm tô thắm môi cười.  

 

Đà Lạt của mình, muôn sắc hoa tươi  

Hương thơm ngát khi đêm về lặng lẽ  

Những bước chân trên cỏ mềm dịu nhẹ  

Giữa ngàn thông, một Đà Lạt rất riêng. 

 

Đà Lạt của mình, có những cánh dù xinh  

Xoè âu yếm từng mái đầu thân thiết  

Dẫu xa rồi vẫn nhớ về da diết  

Nỗi nhớ nhung thành hoa nở tím hồng.  

 

Đà Lạt của mình, điện sáng lung linh  

Nở rất đẹp giữa ngàn thông hoà nhạc  

Đường bồng bềnh như  trôi trong tiếng hát  

Thác Prenn tung khói trắng ngày đêm.   

 

Đà Lạt của mình, thành phố cao nguyên  

Là nơi để lòng ta thương nhớ  

Nơi hôm nào Lang và Bian gặp gỡ  

Để sinh thành Đà Lạt hôm nay.

1983

  Trang chủ Trang trước Mục lục Trang sau