Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
PHẠM VĨNH (Đà Lạt) Tôi lại về thành phố cao nguyên Sau năm tháng nhớ thương như lửa cháy Năm sắp hết nụ Xuân bừng thức dậy Lạnh cao nguyên vương xuống lưng đèo.
Con đường qua nơi gặp tình yêu Nên đồi núi quay tròn tình tự Thác trắng xóa như áo dài tiên nữ Bay về đâu còn vắt lại trên đồi
Một vành sương trắng đục xa xôi Tấm khăn mỏng trôi về thành phố Những ngọn đèn tháp nôn nao chiều nắng đổ Cánh tay giơ lên giữa khoảng đất trời
Nước Xuân Hương lóng lánh mắt ai cười Xe ngựa chạy đồi Cù căng ngực thở Anh đào nở bâng khuâng lòng đôi lứa Ô che đầu bước dựa vai nhau
Thành phố cao nguyên, thành phố sắc màu Nơi kỷ niệm hồn nhiên như tuổi nhỏ Hồng ngọt Trại hầm, bơ thơm Xuân Thọ Rau tươi Tân Lạc, hoa đẹp Vạn Thành
Những con đường giang rộng cánh tay xanh Như đang kể về bao niềm vui mới và tôi bước theo nhịp lòng phơi phới Giữa quê hương Đà Lạt đón xuân về.
|