Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
LẠC QUAN (Đà Lạt) Trời thu Đà Lạt mưa hoài Kẻ trong chăn ấm, người ngoài đường đêm Ai đang đứng lặng bên thềm Nghe từng giọt lạnh mà nhen tình nồng Nỗi lòng trắc ẩn tây-đông Muốn tìm ai đó mà không rõ đường Nợ nần trăm nẻo vấn vương Tơ lòng lắm mối yêu thương đã dày... Đất trời muôn sự đổi thay... Nợ tình trăm đắng ngàn cay vẫn chờ Sương mai rải nhẹ đường tơ Thuyền ai vượt sóng bến bờ là đâu Mỏi mòn chèo lái đêm thâu Vẳng nghe ai đó hát câu đồng hành Trời thu gió mát trăng thanh Đèn ai thấp thoáng nhà tranh bên rừng Thuyền chệch hướng lái ngập ngừng Bến trong bến đục đã từng xông pha Đường trần vạn dặm còn xa Trời êm biển lặng giúp ta đến bờ Ruột tằm vốn sẵn đường tơ Tằm ơi ! nên gắn với bờ dâu xanh. Ta yêu giọt nước trong lành Vượt bao sóng dữ tìm nhành ?thiên hương? Sống đời chỉ có yêu thương Nợ nần mang nặng vấn vương chữ ?đồng? Chân trời còn mãi vừng hồng Mênh mông đất rộng dõi trông "thiên hà" Trời thu Đà Lạt muôn hoa... Mưa thu rơi nhẹ cho ta mát lòng. 19-08-1992
|