Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
HOÀNG VŨ THUẬT (Quảng Bình) Anh vô tình chạm vào nhành hoa Để làn sương tan về nơi xa Mi-mô-sa ngàn quả chuông nhỏ xíu Đường vắng im, cỗ xe ngựa đi qua
Em ý tứ dấu nụ cười Mi-mô-sa Anh bắt gặp sau màu áo ấy Cái màu lá nửa vời thức dậy Anh ngẩn ngơ như thể con đường
Mi-mô-sa nở lẫn vào sương Anh bối rối làm sao tìm được Qua thời trẻ trung, qua thời trận mạc Để bây giờ khoảnh khắc Mi-mô-sa
Thơ nhạt nhòa, Mi-mô-sa vần điệu Những bài ca sau môi hồng thiếu nữ Thông mơ màng bên Suối Vàng reo Mi-mô-sa hỡi hoa tình yêu !
Xa cách nhiều nên màu vàng day dứt Đợi chờ chi màu lá xanh trung thực Hẹn hò đâu mà anh tới đây Ai rung hoài thứ tiếng chuông say?
Mi-mô-sa, ơi Mi-mô-sa ! Em ý tứ sau làn sương nhỏ Chút sương mỏng quấn hồn anh khó gỡ Màu sương vàng như thể tặng riêng anh...
|