Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
MAI ĐÌNH (Đà Lạt) Thành phố này tôi đến - tôi yêu Dẫu không phải quê hương thuở nhỏ, Thành phố cao nguyên Đến một lần là nhớ Lá thông reo níu bước khác du. Cơn mưa nào - cơn mưa tháng tư Bất chợt đến - bất chợt đi vội vã, Mưa ướt áo Lòng tôi thấm lạ Trong mắt em nhìn Xanh biếc màu thông. Em có cùng tôi đi đến tận cùng Vẻ đẹp tinh khôi Những rừng cây ngút mắt. Giữa đường phố dòng người chen chúc Bỗng khát thèm Cái yên tĩnh nguyên sơ.
Đà Lạt của tôi đâu phải mộng mơ Rất thực đấy Những cuộc đời sướng khổ
Những nụ cười vô tư Những dáng đi vội vã Mỗi khuôn mặt người Một nỗi niềm riêng
Đà Lạt ơi Em là một tứ thơ Món quà tặng những ai đến muộn Và tặng cả nghững người không đến Hiện đại hoang sơ mọi vẻ yêu kiều Thành phố này tôi đến tôi yêu !
19-12-1995
|