Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
LÂM THỊ MỸ DẠ (Huế) Buổi sớm Chưa có tiếng người chỉ có tiếng chim Tiếng chim trong, ngân thành vòng, thành chuỗi Như một loài hoa lạ của trời Thả từng chùm xuống thành phố đầy vơi
Một khoảng biển ở đầu em Một khoảng lửa ở trên đầu em Một khoảnh nắng vàng trong mưa lai láng Bao chiếc ô nói cuộc đời Đà Lạt Mơ màng, lặng lẽ mà lắng sâu Đôi lứa bên nhau trong chiếc ô màu Chú ngựa đen lắc bờm nghiêng cổ hý Tiếng chân ngựa gõ đều trên mặt phố Như tiếng đập của quả tim thời gian ! Tôi đi trong Đà Lạt lòng chứa chan Như cô bé lạc trong câu chuyện cổ Như cơn gió lạc vào huyền thoại Như em lạc vào tình yêu của anh Ôi màu xanh, màu xanh, màu xanh Thắm trong mưa màu xanh lạ quá Đường trong cây, thấp thoáng màu trong lá
Bất chợt mưa, bất chợt nắng vàng Hoa trên trời, hoa dưới đất xốn xang Mimosa vàng như gót chân của nắng Lay ơn đỏ, lời hoàng hôn thầm lặng Tím tròn xoe đóa cẩm tú cầu Hoa vũ nữ múa rồi về đâu Để bông xuxi ngẩn ngơ mãi thế Tôi đi, tôi đi lòng như đứa trẻ Hoa dại, hoa khôn, thác trắng, mặt hồ Đà Lạt thấm vào tôi như rượu Cho lạ lùng tôi nhận mặt giấc mơ
Hồ Xuân Hương mặt nước trầm tư Thi nhân hỡi có nhìn tôi không đấy Hồ xanh trong lòng sâu đến tận trời Nghiêng mơ màng bao bóng thông trôi
Cuốn tung hết những bọt bèo rác rưởi Thác tung bờm vạch một dòng đi Sao mềm mại tên như là thiếu nữ Vang vọng trong chiều Cam Ly ! Cam Ly !
Bàn tay mẹ chai sần cuốc đất Rau lên xanh chan chứa mắt người Ô đứng, ô ngồi hàng hàng lối lối Đất đỏ tình người cao nguyên thắm tươi Bao ngọn cỏ trong nghĩa trang chiều nay Nói gì với tôi một ngày Đà Lạt
Rưng rưng trời xanh, rưng rưng câu hát Các anh nằm giữa thành phố tình yêu
Người vô danh cỏ cũng vô danh Nhưng tôi biết suốt đời tôi mắc nợ !
Đà Lạt, 17-7-1981
|