Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
XUÂN THIỀU (Hà Nội) Tiễn em về trời chợt đổ mưa Trời tai ác bắt em chạy vội bàn tay mảnh mai làm sao che nổi Một trời Đà Lạt mưa, mưa Anh nhìn theo ngẩn ngơ Dáng em nghiêng đầu dốc Vẫn bàn tay xòa ra che mái tóc Ôi bàn tay mảnh mai Cơn gió nào tạt mãi quanh vai Hạt mưa nào rơi trên má thắm Trời Đà Lạt chiều nay có ai hờn giận Để anh xa xót Thương em Thương em lả lướt tấm thân mềm Vạt áo không che nổi gió Cơn mưa rộng mà bàn tay quá nhỏ Phai cả mùi hoa gội đầu
Có những chiều ta nói với nhau Có những điều ta không nhắc tới Đành nén xuống lòng một lời không nói ! Cầu trời cho nắng mau lên.
|