Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
NGUYỄN XUÂN SANH (Hà Nội)
Đa Nhim ngày trước tôi qua đấy Men bước rừng non khua nắng dậy Tôi bảy tuổi đầu chơi suối mai Càng yêu cỏ đất bóng thông dài.
Cái tôi gọi suới chính là sông Con nước Đa Nhim uốn lượn vòng Tôi lội sát bờ. Sông róc rách Thông như thổ lộ tiếng trong lòng
Tôi nhìn thung lũng sâu tha thiết Bóng nắng chiều vương búi cỏ mờ Chỉ thấy sắc xanh rừng với núi Như từng thấy núi ở trong thơ.
Nay nghe bão nổi phía Đa Nhim Mới hay rằng núi chẳng im lìm Tiếng chân ai bước bên sông sáng Mà động rừng hơn vạn cánh chim ?
Tiếng sông tiếng núi đó ta ơi ! Hút ngọn nguồn xa: dậy lớp người Sông nước Đa Nhim từ bốn ngả Vươn vai rạo rực. Lửa rừng sôi !
Tôi gởi lòng về núi ngát xanh Cùng anh giết giặc giữa thung xanh Nguyện làm mô đất Anh kê súng Che kín vai Anh: trải lá cành.
Tôi muốn được làm con sóng nhỏ Đưa Anh truy kích giặc bên sông Buộc chân giặc lại tôi làm cỏ Chôn giặc, tôi làm một hố chông.
Nghe tin du kích sông Đa Nhim Khuấy động dòng xưa trôi róc rách Trên giấy-bóng khuya trùm tĩnh mịch Lại thấy hồn thơ rực cháy lên
Hà nội,1963
|