Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
ĐINH PHẠM THÁI (Hà Nội) Cứ nghĩ tiền sinh em là tiếng thông reo Đau nỗi chi mà một mình than thở Giọt buồn thương rỏ xuống lại luân hồi.
Như ai xưa, như đất đá vọng lời Hồn oan quẩn trong lòng hồ trũng xuống Mắt quầng thâm đẫm ướt cả sao trời.
Tôi một kẻ hành hương không biết tuổi Lắng tiếng em nghe vạn nỗi đau đời Dòng nước bạc buông một làn tóc rối Có phải hồ than thở cả cho tôi.
4-1993
|