Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
VŨ DUY THÔNG (Hà Nội) Tôi đến đây và bỗng sững sờ Trước thành phố bình yên trầm mặc Tôi là kẻ bị rừng thông mê hoặc Bị nước xanh dẫn dắt đến dại khờ Bị đánh bẫy sau những làn sương mỏng Bị yếu mềm cùng những đọt non tơ.
Trưa đấy ư ? Buổi sớm đấy ư ? Nắng dịu nhẹ chừng không thực nữa Nước thành mây và mây thành nước rỏ Rặng tầm xuân chống chếnh cả hai mùa Con sóc bay thung lũng vô tư Ở đây được quên, ở đây được nhớ Thật có lỗi nếu không ghìm hơi thở Im ắng tột cùng đến thoáng lạnh trên da.
Phong lan thảo trước thềm, lại ra hoa trước ngõ Hoa hào phóng như lúc nào cũng nở
Đà Lạt ơi, vẫy chào Xin gởi lòng tôi muôn tiếc nhớ.
|