Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
NGUYỄN GIA NÙNG (Nha Trang) Nghĩa trang đặt trên tầm cao thành phố Tưởng như đứng ở nơi này Không chỉ bao quát cả không gian Còn suốt cả thời gian Niềm xúc động đầu tiên ta gặp sẽ không quên Là chiếc hồ gương trong vắt Khi mặt trời lên Trong lòng gương có trọn vẹn hình ngọn tháp Có tượng đài hoa lá, vòm cây Có cả nghững hình như ẩn hiện trong mây Là những chiến công Những gương mặt của những người đã khuất Thềm đá cao nâng ta từng nấc Cỏ nhung mềm như tơ Nghìn ngôi mộ anh hùng nằm dưới cỏ hoa Những mộ chí nghiêng nghiêng êm đềm như chiếc gối Trên đá trắng những dòng chữ đỏ tươi bao điều muốn nói Những tên người tên đất cứ âm vang Đà Lạt, Nghĩa Bình, Nghệ Tĩnh, Hà Tuyên... Như cả nước vì đất này hội tụ Những cái tên như một lời nhắc nhủ Ở mảnh đất này có thể nào toan tính nhỏ nhen Bởi ở mảnh đất này Nơi đất nước kết tinh những hồng cầu tươi đỏ nhất Những ngôi sao trên mồ những chiến sỹ vô danh không bao giời tắt Cả khi trời mù sương Trên tầm cao Đà Lạt, một tấm gương Trong lòng ta sáng mãi.
02-9-1981
|