Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
TRẦN NHẬT THU (Tp. Hồ Chí Minh) Tôi bỗng gặp tuổi thơ ở đây Với bờ hoa quỳ vàng nắng Con đường âm vang sỏi trắng Phố trập trùng sau những đồi thông
Nghe xôn xao gió lộng trong lòng Ngày toàn thắng ta trở về quê cũ Thông đang độ vào mùa đậu quả Nghe mơ hồ tiếng lá xôn xao
Như trò chơi đuổi bắt ngày nào Vừa gặp đấy rồi lạ lùng biến mất Căn gác nhỏ như một lời hẹn trước Bậc thềm ẩm ướt hoa rơi
Đồi thông cao lững thững mây trôi Thành phố hiện sau vòm trời lồng lộng Dãy Langbian như vòng tay lớn Từ những bờ hoa gió thổi về
Con đường quanh co nở rộ tường vi Sương mờ ảo bay qua chiều Đà Lạt Hoa "đừng quên tôi" tím lối vườn tha thiết Tùng biếc xanh đứng hát một góc trời.
Nắng chiều vàng rực, nắng chiều ơi Cứ tuôn mãi thác vàng trên mái phố Cứ lấp lánh như một câu chuyện cổ Đã đọc lâu rồi từ tuổi còn thơ
Ta đến đây như giao ước với người xưa Để được sống trong nét chiều Đà Lạt Lòng thầm gọi tên người đã khuất Chiến đấu cho đất này, cho cả tuổi thơ tôi.
1977
|