Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
LÊ VĂN NGÂN (Bình Định) Tôi có một nền trời dậy tiếng thông reo Bên ngoài căn nhà gỗ Tiếng thông reo rất xa các thị trường Rất gần với tôi những đêm khuya thức dậy
Tôi có những người bạn chưa phai mờ Trong trí nhớ Những người bạn ngược xuôi trên các nẻo đường Trong chúng tôi, không thể vạch một con đường ranh giữa sự sống Và cái chết Tôi có bánh nướng, ly cà phê đen và ánh mắt dịu dàng em để lại Những nguyên tố ấy, dù đã qua bao nhiêu năm Tôi vẫn sống không loại trừ nguyên tố nào Tôi có một sao mai Trên rặng hoa đào lúc trời chưa sáng Rất nhiều người vẫn đi về phía sao Mai Trước khi gặp những bến xe Những cuộc hành trình bất tận Tôi có tất cả, ngay sau khi tôi đã qua đời cùng Đà Lạt trong tôi
|