Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
HOÀI ANH (TP. Hồ Chí Minh) Đồi lũng thấp cao từng bậc thang âm Mới chạm vào phím hồn rung lặng lẽ Bước lên thấy gần thêm trời thoáng nhẹ Đồi nhấp nhô vẫn giữ nhịp thăng bằng.
Trước mặt bồng bềnh huyền ảo sương giăng Người lâng lâng tưởng không bám đất Đừng thở mạnh kẻo hương trời bay mất Như giấc mơ hoa chợt biến không ngờ.
Ở nơi này tất cả biến thành thơ Tà áo trắng qua sương mờ lãng đãng Gió nũng nịu uốn mình làm dáng Mặt hồ nghiêng lóng lánh gương soi.
Không khí lan ra thấm đượm vành môi Trái hồng đỏ như tươi vui bất chợt Đời trẻ quá màu xanh rau non mượt Phong lan thành cánh bướm đậu rưng rưng
Thời gian như mây trôi ngập ngừng Thiên nhiên hoà với phố phường một khối Thành phố thở cùng nhịp vui khe suối Mùi nhựa thông ngây ngất nắng lưng đèo.
Đà Lạt ùa vào tôi như thác nước reo Sủi bọt trắng tâm tình trong ký ức Rừng ra đứng như chập chờn hư thực Vườn ươm cây, mầm nhú biếc yêu thương.
Dừng chân cửa hàng lưu niệm bên đường Chưa kịp nhìn mặt gỗ thông chợt hiện Tim đã sém như vết dao cắt điện Đà Lạt, nét hằn vĩnh cửu trong tôi.
1977-1985
|