Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
TRƯƠNG QUỲNH (Đà Lạt) Tôi trở về sau bao nhiêu năm Người thân thiết mấy ai còn nữa Chiều xuống chậm, nắng lùi sau ô cửa Mênh mông khoảng nắng hiên nhà...
Cơn bão chiến tranh dữ dội đã lùi xa Cướp đôi mắt và một tay con trai mẹ Tôi bây giờ chỉ nhìn qua tiếng nói Lặng nghe mưa nắng lọc qua hồn To nhỏ tiếng vui buồn lảnh lót tiếng chim Nghe tiếng suối xa chảy vào nỗi nhớ ! Ơi những con đường reo quanh sắc núi Mái trường xưa và năm tháng xa xôi Tàn thông im lìm đổ bóng vào tôi Người Đà Lạt với nét riêng đằm thắm thiên nhiên xanh soi bóng xuống tâm hồn Chiều cuối năm cái lạnh đến bâng khuâng Gợi nhớ thương những ai không về nữa Đỉnh Langbian trắng một vầng mây sữa...
1975
|