Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
THUÝ BẮC (Hà Nội) Sao thế anh? chẳng lẽ đã hết rồi Đã bay biến những gì là kỷ niệm Đã quên lãng lời tâm tình hò hẹn Đã lấp vùi gió nắng chặng đường qua .
Em lặng im nhưng nào có cách xa Bờm ngựa trắng gió lùa tung tóc rối Hồ Than Thở dấu một lời em tới Dõi sao khuya hát với cõi vĩnh hằng.
Đồi thông xanh vi vút gió mênh mang Cánh bướm trắng dập dờn hoa tím vẫy Phố vườn xanh tay ai vun xới đấy Sao không là em - Công chúa của lầu anh
Sống lặng im nhưng nào có lãng quên Dẫu tuổi trẻ chẳng một lần trẻ lại Vẫn là em với tháng ngày vồi vội Rót chén thề thánh thót với cao xanh.
3-1993
|