Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
NGUYỄN ĐỨC MẬU (Hà Nội) Đầy cả một trời hoa với thơ Tay em màu sắc đến giao mùa Đà Lạt thu về hay hạ tới Mà cúc vàng, sen thắm mặt hồ
Có dáng hoa xoè trên dáng ô Cả Đà Lạt như đang vào tết Trời đang nắng chợt hiu hiu trở rét Đất mưa nhoà chợt nắng vàng tươi Đang áo ấm màu xanh, màu đỏ Chợt mỏng manh bay trắng áo dài
Lối ven hồ hoa nở chờ ai Cây công viên người trồng tỉa xén Đường tới thác Cam Ly anh đến Ngôi nhà nào cũng có bóng hoa đan Một em bé sau giờ tan học Hái đưa anh chùm hoa bên đường Chính em là đóa hoa mười tuổi Mẹ cha em hẳn cuốc đất, chăm vườn. Có hôm trời Đà Lạt mù sương Thành phố giống đài hoa kỳ ảo Sương bay, sương bay rắc phấn la đà Từ thuở nào tên đất chưa hoa Nhà nên xóm, xóm nên làng, nên phố Giờ anh đến đất đâm chồi, đâm nụ Hoa trên tay anh biết nói sao cùng Hoa trên tay hương ở kẻ gieo trồng Anh cầm cả bốn mùa hoa nở Bàn tay anh bé nhỏ Mà mỗi loài hoa khép nở tâm tình Mỗi loại hoa mang mảnh hồn Đà Lạt Nở cho mọi nhà và nở cho anh.
|