Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
PHẠM QUỐC CA (Đà Lạt) Anh đưa em về Đà Lạt Vào mùa, mát lạnh mưa bay Quê ta miền Trung nắng lửa Bây giờ ở phía chân mây.
Bây giờ ở phía chân mây. Ơi con sông Bùng tuổi thơ Anh khát chân trời từ đó Hồn thơ theo cánh buồm nâu.
Dù anh đi đâu, về đâu Nửa lòng anh quê ta đó Có đêm trăng lược cài đầu Em đến, bờ tre lộng gió.
Mái nhà đôi chim chung tổ Ba gian thương nhớ của em Mỗi năm mấy ngày nghỉ phép Còi tàu thảng thốt ga đêm...
Nhớ sao những chiều chủ nhật Anh đi tha thẩn một mình Xuân Hương in trời mây trắng Hồn anh thấp thoáng bóng em
Anh đưa em về Đà Lạt Thực mơ thành phố cao nguyên Dưới tháp sao trường Đại học Có căn phòng nhỏ chúng mình.
Thành phố như tranh trước của Đầu hè chim thức bình minh Ta đón hoa về chung ở Vườn rau xanh cải, rau dền...
Đất nước vượt lên nghèo khổ Anh vui sống giữa đời thường Lòng riêng chí thầm hạnh phúc Tháng ngày Đà Lạt có em.
|