Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
BÙI GIÁNG (Tp. Hồ Chí Minh) Nói nữa sao em ? Với lời lỡ dở Đường lay lất chiều bay sương lổ đổ Đứng bên trời em ở lại hôm qua
Ngàn thông ơi ở đó đón trăng tà Và giữ lại chuyện đời ta đi mất Bước khúc khuỷu truông ngàn khe khóc lóc Dặm mơ màng tăm tắp mấy mù khơi
Lùi bay đi để lại bên người Tơ vấn vít gió mùa mời mọc én Tay lẩy bẩy níu gì xuân bay biến Ôi thiều quang ! làn nước cũ trôi mau.
Em đi lên vội bắt mấy hương màu Miền đất Thượng có mấy bờ hoa mọc Xa biệt lắm mưa nguồn trên mái tóc Đã mấy lần thổi lạc lệ lưa thưa
Buổi sớm hôm buồn tinh tú ai ngừa Bàn chân bước với tay buông kể lể
Trời với đất để lòng em lạnh thế Hoa hương ơi còn diễm lệ bao giờ Những ân tình đầu liễu rũ lơ thơ Còn hay mất trong trăng mờ khuya khoắt
Người xuống núi mang về đâu có chắc Những dịp về còn nữa ở mai sau ? Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau ?
Thu 1959
|