Hiện thực và huyền thoại Đà Lạt Cơn bão xa và những trận mưa gần |
PHẠM CAO HOÀNG (Đà Lạt) Ngó quanh chỉ thấy rừng tiếp rừng Một trời sương trắng ngỡ như trăng Những bông quỳ vàng nở hơi bấc Quê nhà ta sau phía sương giăng
Mẹ ạ, con đang ở Trạm Hành Mùa đông trời rét cả trời xanh Cuối năm vượn hú trên kè đá Con hát nghêu ngao, hát một mình.
Con bước lang thang những dặm đường Nhủ lòng đâu lại chẳng quê hương Nhưng đâu cũng có một phương trời nhớ Thương bóng cò lặn bên sông
Mẹ ạ, con đang ở Trạm Hành Đâu đây trời đất sớm xuân sang Con bỗng nghe lòng con rộn rã Tiếng quê giục giã sắm hành trang
|